Có lẽ với mỗi người đều có riêng cho mình những cảm nhận tinh tế khác nhau về cafe. Tôi cũng vậy, Đà Nẵng - 1 thoáng lạ lẫm và quen thuộc khi ta ngồi nhâm nhi 1 ly cafe.
Đó có thể là bên vỉa hè với dòng người đi lại, cũng có thể trong 1 không gian kin với máy điều hòa và tiếng nhạc ầm ĩ, hay chỉ là 1 quán cafe vườn nhẹ nhàng và yên ắng để được thả mình vào thiên nhiên cho đầu óc thư giản sau những gì căng thẳng...
Uống cà phê… có hiểu gì về cà phê không mà uống?
Chẳng ai nói uống cà phê cả, chỉ có thưởng thức cà phê thôi!
Anh nhấc phin cà phê, hương thơm len lỏi theo sợi khói thả lên trời sự gợi tình. Em chăm chú theo dõi từng cử chỉ của anh. Anh rót tách đen nóng vào cốc đá nhỏ trong suốt.
Hơi lạnh của đá nhập vào hơi nóng của thứ nước màu hạt huyền.Em nghe thấy gì không?
Mưa... từng giọt mưa bất chợt tranh nhau rơi xuống mặt đường nóng bỏng sau những ngày nắng cháy da cháy thịt. Một hơi nóng ngột ngạt bốc lên, làm cho mọi người cảm thấy khó chịu với cả cơn mưa, mà trước đó 1 chút họ dã mong nó biết bao. Quả thật không sai khi nói rằng miền Trung đầy nắng và gió...